Thám tử và thu nợ (phần 5)

Thám tử và thu nợ (phần 5)

  Chapter 5

   Tôi cảm giác chuyện này khá mờ ám. Những điều vợ chồng Kiều nói nghe qua thì có vẻ bình thường. Nhưng mà tôi càng ngẫm càng thấy nó không ổn. Có điều tôi chưa thể chỉ đích xác cái không ổn đó là gì. Tôi chỉ chắc rằng 2 vợ chồng nhà này đang nói dối nhiều thứ. Dù ít hay nhiều thì tôi cũng đang bị lợi dụng. Con cá “to” này có lẽ không “ngon” như tôi tưởng. Hoặc là quá khó gặm, giá … mà …

   Sau khi từ nhà Kiều về, tôi cảm giác rất khó chịu. Kiểu như rõ ràng biết mình bị nó dắt mũi. Mà vẫn phải dơ mũi lên cho nó dắt, đã thế còn phải cười mới chịu. Mà khốn nỗi, kinh tế nó quyết định tất cả. Không dơ mặt thớt ra thì không có doanh số. Lấy đâu ra tiền mà đi chơi bời thác loạn chứ.

   Nếu là ngày trước, có lẽ tôi đã chạy xe sang nhà Thủy Ngân. Nhờ ẻm đưa ra đối sách, nhưng giờ thì đâu còn như vậy nữa. Đi đâu cũng chỉ một mình. Thời điểm ấy mới bị ẻm đá, còn chưa lấy lại được cân bằng. Vẫn nghĩ về ẻm như một thói quen. Hay là những lúc gặp bế tắc như này, lại thấy nhớ Thủy Ngân ghê gớm.

Thám tử và thu nợ (phần 5)

   Nhưng mà đã nhận tiền của khách rồi, thì phải làm việc giúp họ. Nếu cứ để những việc xung quanh, tình cảm chi phối thì bỏ nghề sớm. Hơn nữa qua cách kể của vợ chồng Kiều, tôi càng tò mò hơn về Vân.  Dù sao thì một đứa ngang tuổi mình mà có thể tạo nên sự nghiệp vang dội như thế. Chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Trong khi nó có thể huy động được mấy chục tỷ. Quyết định cuộc sống của mấy chục, thậm chí cả trăm người. Thì mình vẫn ngồi đây tự kỷ và day dứt về một cuộc tình đã mất. Thật là hèn mà.

   Cảm thấy Vân là người có tính quyết định trong vụ này. Ngay tối đó tôi liên lạc ngay vào email cho Vân. Nói rằng mình được Kiều thuê để tư vấn. Ngay lập tức, tôi nhận được email trả lời. Rất ngắn gọn, xúc tích, gần như ra lệnh : Mai 8h tối ra gặp ở quán cafe XYZ. Bàn dưới gốc cây trong cùng.

   Hôm sau, đúng 8h tối, y hẹn tôi tới quán XYZ. Quán này nằm trong một con hẻm đường Dương Quảng Hàm. Quán như một ngôi nhà cũ, tường gạch vôi chóc lở. Không dùng đèn điện mà là đèn dầu. Mỗi bàn 1 cây đèn chụp, chỉ đủ soi sáng cái mặt bàn. Người vào đây thập phần quái dị, chẳng có ai nói với ai câu gì. Thậm chí cũng chả ai cất tiếng gọi đồ. Trên bàn đặt sẵn đĩa hạt hướng dương, ly trà đá, ly đen đá, chiếc gạt tàn. Tôi quan sát thấy hầu như mỗi bàn chỉ có 1 người. Hiếm hoi lắm mới có bàn 2 người ngồi. Mà bàn 2 người cũng không vang lên tiếng nói chuyện. Ánh đèn dầu rất tối nên chỉ thấy bóng dáng  người chứ không rõ mặt.

  Vào bên trong, cả góc cuối quán chỉ có mỗi 1 gốc cây. Nhưng cái bàn đó còn trống, có lẽ Vân chưa tới. Lại ngồi vào bàn, lựa thế dựa lưng vào gốc cây. Quay mặt ra phía cửa quán để tiện quan sát. Mà thực ra với cái ánh đèn leo lét trong quán này. Thì người bàn bên cạnh cũng chỉ thấy tù mù. Em Vân này quả là biết chọn địa điểm làm việc.

   Ngồi khoảng 15-20 phút gì đó thì tôi thấy 1 cái bóng thoang thoảng mùi thơm tiến đến. Ngồi xuống đối diện, mà thực ra thì cái bàn tôi ngồi, cũng chỉ bé tẹo. Nên gọi là đối diện nhưng thực tế thì cũng như ngồi cạnh nhau thôi. Ấy vậy nhưng tôi cũng chỉ nhìn thấy loáng thoáng khuôn mặt ấy. Cái dáng dong dỏng cao, khuôn mặt bị che khuất một phần bởi mái tóc dài. Nếu qua ngày hôm sau mà có gặp ngoài đường, chắc tôi cũng không nhận ra.

… to be continued …

Hãy theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện tại website www.thamtuchuyennghiep.com

Công ty thám tử Yuki – Thương hiệu thám tử hàng đầu tại TP HCM

Hotline 1900 0002