Thám tử và thu nợ (phần 13)
Chapter 13
Lại nói, sau khi hạ lệnh cho mấy thanh niên đa cấp ở lại. Em Hà quay lưng đi luôn, chả nói năng gì đến mình. Coi tôi như không có ở đấy, còn không bằng cả mấy thằng đa cấp. Cay cú vl.
Mà lão Quảng cũng chả thèm nhìn tôi. Chắc lão ấy nghĩ mình cũng là một thằng trong bọn đa cấp. Ây dà, làm bao năm, lần đầu tiên tôi bị coi thường rẻ rúng đến vậy. Vốn tự ái cao ngút trời, tôi cũng quay lưng, xăm xăm đi về luôn. (đù má, chả ai thèm chào mình, cả mấy thằng đa cấp cũng ko luôn)…
Về đến nhà, thám tử tôi lại gọi cho em Vân liên tục. Nhưng em ấy nhất quyết không bắt máy hay trả lời gì cả. Thực sự lúc đó tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Mình làm thám tử, việc khó thế nào cũng sẽ tìm cách giải quyết. Càng khó càng thích. Nhưng tôi không chấp nhận được việc khách hàng coi thường. Coi mình như thằng làm thuê, bảo gì phải nghe nấy …
