Thám tử và thu nợ (30)

Thám tử và thu nợ (30)

Chapter  30

Xong thì cửa mở, ku xăm trổ thò mặt ra. Vừa nhìn thấy tình hình hiện tại thì nó đóng sầm cửa lại luôn. Mấy thanh niên bên tôi , có 1 2 thằng ngoác mồm ra chửi. Nhưng đa phần thì im lặng không nói gì. Nhung thì vẫn toe toét cười đúng kiểu ngáo đá.   Mất đâu độ một phút thì cửa lại mở. Lần này em Hà ra mở cửa luôn, ẻm nhìn xung quanh. Hỏi : Anh nào tìm em ? Có việc gì không ạ ?

Tôi vạch đám đông, tiến ra đáp : Mình gặp bạn hỏi chút việc thôi.                                  Hà nhìn thấy tôi thì thoáng ngạc nhiên. Xong lại nhìn quanh đám đông 1 lúc đáp : Vậy mời anh vào nhà. Còn mấy anh kia có vào không ạ ?                                     Tôi đang định quay ra bảo Nhung ở ngoài đợi. Thì Nhung đã ra hiệu cho cả bọn xông vào. Chả biết làm sao, tôi cũng đành tiến vào theo.

Thám tử và thu nợ 30
Tham-tu-va-thu-no-30

Vào trong thì tôi thấy 5-6 em ăn mặc mát mẻ ngồi đó rồi. Chắc cũng là gõ cả. Ngoài ra thì ku săm trổ cũng ngồi đó với 1 thằng cũng xăm trổ luôn. Đến lúc đội tôi kéo vào thì chật luôn nhà. Có một tốp phải đứng ngoài. Lạ một cái là bên tôi toàn thanh niên. Mà gặp mấy em gõ, tuyệt nhiên không thấy trêu trọc hay cợt nhả gì. Chả hiểu em Nhung lôi đâu ra đội này, chuyên nghiệp vãi. Biết sớm thì tôi đã nhờ em ấy từ đợt đòi nhà lão QUảng rồi.

Tôi vào nhà ngồi rồi, nhìn quanh thấy toàn người là người. Chả biết phải nói chuyện với Hà kiểu gì nên quay ra hỏi Hà. “Em có chỗ nào nói chuyện riêng chút không ?”          Hà mặt lạnh tanh đáp : “Anh kéo cả đoàn vào thế này. Lấy đâu ra chỗ nói chuyện riêng nữa”.   Dù nói thế nhưng em ấy vẫn đi lên cầu thang rồi ra hiệu cho tôi đi theo. Em Nhung cũng định đi theo nhưng tôi cản lại nói. “Thôi để anh lên nói chuyện riêng tiện hơn. Bằng này anh em ở đây chắc nó chả dám làm gì anh đâu”.

Xong tôi ghé tai nó nói nhỏ : Với lại em phải ở đây để ý giúp anh. Nhỡ có thằng nào không kìm chế được thì hỏng hết việc.

Nhung gật đầu cười: Anh cứ yên tâm, không có việc gì đâu.
Mình bước lên tầng 2 thì thấy kê toàn giường, xong có 4-5 em đang ngủ nữa. Quay ra thì thấy Hà vẫn leo lên tiếp. Hoá ra là nó đưa mình lên sân thượng.
Lên đến nơi thì thấy trên này phơi toàn cooc xê với quần chip của các em gõ. Hà thu quần áo vào một góc rồi ngồi xuống lan can hỏi tôi  luôn.  “Em không ngờ anh quen biết rộng vậy đấy. Anh tìm em có việc gì”.
Tôi cũng đi thẳng vào việc luôn: Bạn có biết Kiều tự tử không.
Hà đáp: Em mới bị bọn chó xanh nó gọi lên hôm qua. Cũng đang bán tín bán nghi. Mà nói thực với anh, Em còn chưa thấy mặt nó bao giờ. Trước giờ em chỉ làm việc với cái Vân.

 Tôi : Bạn mua nhà của Kiều mà không gặp mặt Kiều bao giờ à.
Hà: Thì toàn cái Vân nó làm hết mà, nó đưa giấy tờ gì em cũng ký. Vân nó nhờ em đứng tên thì em đứng thôi.
Tôi : Vậy không phải bạn  mua nhà này à.
Hà: Anh đùa, em làm nghề này lấy đâu ra tiền mua cái nhà mấy chục tỷ anh. Cái Vân nó giúp em nhiều việc nên nó nhờ thì em giúp thôi. Chứ có biết gì đâu.
Tôi : Thế giờ Vân ở đâu bạn có biết không.

Hà: Anh hỏi y như bọn chó xanh, hôm qua em cũng trả lời bọn nó rồi. Lâu lắm rồi em có gặp nó đâu, em chỉ liên lạc với nó qua điện thoại. Mà cái số liên lạc giờ nó thuê bao rồi. Em cũng chả biết liên lạc với nó kiểu gì nữa.                                    Tôi : Thế bạn biết lão Quảng ở đâu không? Mà cái nhà đó bị niêm phong bao giờ ?
Hà: Hôm trước anh đến đó bị bọn chó xanh giữ.  Xong thì có một bọn khác đến đuổi mấy đứa em em với lão Quảng ra. Rồi niêm phong luôn. Lão Quảng thì theo em biết lão ấy có cái nhà ở …. hồ tây. Không biết giờ lão ấy có còn ở đấy không.

… to be continued …

Hãy theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện tai website www.thamtuchuyennghiep.com

Công ty thám tử Yuki – Thương hiệu thám tử hàng đầu tại Sài Gòn

Hotline 1900 0002