Thám tử và thu nợ (25)

Thám tử và thu nợ (25)

Chapter 25

Tôi: Thế con cô  đâu ? Ai nuôi. Giờ cô làm gì ..
Lần đầu tiên từ lúc gặp lại, tôi thấy ẻm buồn. Không khóc lóc, chỉ im lặng và nhìn vô định vào khoảng trống trước mặt.
Hồi lâu, ẻm nói, giọng nghèn nghẹn: Em sống đến giờ cũng chỉ vì đứa con. Chứ đời em còn gì để mất đâu. Từ lúc sinh đến giờ, nhà thằng kia có đoái hoài gì đâu. Đến hộp sữa cũng không có. Mình em phải nuôi nó, giờ em đang gửi nó ở nhà cho bà già nuôi. Em đi làm lại rồi anh ạ. Giờ phải nuôi cả đứa con với bà già ở quê. Cứ ngồi không mãi thì lấy đâu ra.

Tôi : trước cô kiếm cũng được nhiều mà. Hết rồi sao ?

Nhung : Hết thì chưa. Nhưng miệng ăn núi lở. Với cả thằng mặt lol kia nó cũng phá của em nhiều nữa. Giờ em làm còn lo cho con em sau này nữa. Ít nhất cũng phải hai chục năm nữa. Giờ không làm, chỉ 2,3 năm nữa có muốn làm cũng đéo được nữa. Mà nói thật, giờ em làm cũng không còn được như xưa nữa.
Tôi nhìn ẻm cũng đoán ra. Nhưng vẫn nói cho em nó vui : Anh thấy nếu mặt em hết sưng thì vẫn ngon lành mà.

Thám tử và thu nợ 25

Ẻm im lặng, xong đứng lên, tụt cái váy xuống. Mấy năm không gặp mà vẫn giữ thói quen cũ. Cứ hứng lên là cởi sạch trước mặt tôi. Tôi nhìn mà không muốn tin vào mắt mình nữa. Ngực thì chảy xệ xuống. Bụng thì xăm chi chít. Nhìn là biết chắc do sinh con, bụng bị rạn nên phải xăm để che đi. Giờ Nhung muốn đi khách 500k cũng khó. Chứ đừng nói là đi 2-3 triệu như trước.

Tôi đợi ẻm mặc lại váy rồi hỏi : Thế giờ em định sao ?                                                          Em nó cười : Anh yên tâm, đéo phải thương cái thân em. Em đang nghiên cứu đi bơm lại ngực với hút mỡ rồi. Xong em đi Sing làm anh ạ. Con Hoài nó đi Sing mỗi ngày kiếm được 2-3 chục củ là bình thường.
Tôi: thế chồng con thì em tính sao.
Nhung : Con thì em vẫn gửi bà già nuôi thôi. Còn chồng, nói thì nói thế, chứ em không bỏ được. Một phần vì thương. Một phần là em không muốn con em không có cha. Em đã không cha rồi. Nên em hiểu một đứa không có cha nó khổ sở nhục nhã như nào.

Tôi im lặng nhìn ẻm, buồn, thương … nhưng bất lực. Không thể giúp gì cho em ấy được.
Nhung thấy thế thì lại toét miệng cười: Thôi, nói làm đéo gì chuyện đấy nữa. Thế anh luật sư định nhờ em chuyện gì. Cũng có việc mà luật sư phải nhờ đến sự giúp đỡ của một con đĩ sao.
Tôi : Thôi em đừng nói kiểu đấy nữa. Anh em chơi với nhau bao năm nay rồi, nói chuyện bình thường đi. Em như nào anh biết, mà anh như nào em cũng biết.

Ngừng một lúc, thấy em nó nhìn tôi. Vẫn ánh mắt quan tâm và tha thiết như xưa. Tôi đành quay đi nói tiếp: Việc anh nhờ chả biết em có giúp được không. Anh đang dính vào một vụ mà đéo có manh mối gì cả. Manh mối duy nhất thì liên quan đến một con bé. Mà anh đoán là nó làm cùng nghề với em. Giờ anh không biết nó ở đâu. Thử hỏi xem em có giúp được không.
Nhung : Thế anh biết thông tin gì về nó.

Tôi: Nó cao khoảng 1m63-1m65, tầm tầm đấy. Mặt mũi thì cũng bình thường. Chắc trong team gõ của em ngày xưa thì chỉ xếp loại 2. Tên nó là Hà, đéo biết có phải tên giả hay không. Nhưng đấy chắc là tên thường gọi. Nó từng ở cùng 5,6 đứa khác ở. … Lạc Long Quân.

Nhung : Anh hỏi gái hạng 1 thì em có thể nói anh biết ngay. Nhưng gái loại 2 thì để em hỏi mấy con em đã. Những nếu đã biết cả chỗ ở thì chắc là sẽ tìm ra thôi. Anh yên tâm. Thôi, anh đợi em thay quần áo xong anh em mình đi uống rượu.
Hôm đó, mình ngồi tiếp rượu Nhung đến khuya. Xong chở ẻm về rồi phi về nhà. Về đến nhà, mở cổng ra thì thấy một tập hồ sơ nằm dưới khe cửa ……

… to be continued …

Hãy đón đọc phần tiếp theo của câu chuyện tại website : www.thamtuchuyennghiep.com

Công ty thám tử Yuki – Thương hiệu thám tử hàng đầu tại Sài Gòn

              Hotline 1900 0002