Thám tử và thu nợ (23)

Thám tử và thu nợ (23)

Chapter 23

Nghĩ thế nhưng ở vào hoàn cảnh lúc đó. Khi tất cả mọi cánh cửa để tìm hiểu thông tin đều đã đóng sập lại. Tôi không thể không bám vào manh mối duy nhất này. Bởi vậy sau khi nhận được tin nhắn. Tôi phi ngay đến đường Lạc Long Quân. Địa chỉ trong tin nhắn là một căn nhà nhỏ tron ngõ.Không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc … nó bị khóa ngoài.

Tôi đành ra quán nước đầu ngõ ngồi đợi. Tiện thể dò hỏi thông tin từ bà bán nước luôn.
Nghe tôi hỏi về chủ nhân căn nhà đó. Bà bán nước nhìn mình cười nham hiểm. “Trông mày đâu đến nỗi nào mà sao giao du với loại con gái ấy”
Tôi hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Loại con gái nào cơ ạ”
Bà bán nước vẫn nhìn tôi, có vẻ như thấy mình ngây ngô thật. Nên bà ấy mới cười đổi giọng: “Thôi xong. Lại có thêm con gà nữa rồi. Bà nói cho mày biết, nhà đấy có 5-6 đứa con gái thuê. Toàn loại bán trôn nuôi miệng thôi, mày liệu liệu mà tránh xa ra”.

Thám tử và thu nợ 23

Tôi  nghe thế thì cũng đoán ra rồi. Nhưng vẫn làm bộ hốt hoảng hỏi: “Bà bảo nhà đấy là cave thuê ạ. Thôi chết cháu rồi, cháu mất cho con đĩ đấy đống tiền rồi”
Bà bán nước lắc đầu quan ngại đáp: “Bà sống bằng này tuổi. Loại người nào mà bà chả biết. Cái bọn trong nhà đấy, ngày ngủ. Cứ đêm tối mới mặc quần áo ngắn cũn cỡn ra đường. Xong thì có mấy thằng cô hồn qua chở tăng 3, tăng 4 đi. Nó không phải cave thì cứ chặt đầu bà đi”.

Tôi cố làm bộ mặt chán nản tuyệt vọng hỏi lại. “Thế bà có biết đứa nào ở đấy không ạ. Mà bà bảo bọn nó ngủ ngày cày đêm. Mà sao giờ này đã thấy bọn nó khoá ngoài đi đâu hết rồi ạ”
Bà bán nước có vẻ cảm thông sâu sắc với thằng con trai bị đĩ lừa như tôi. Nên an ủi: “ Bà thấy cũng phải đến 2-3 hôm nay. Không thấy bọn nó về đấy rồi. Có lẽ, có con nào trong đấy lừa được mày rồi. Bọn nó lại dọn ổ để mày khỏi tìm được thôi. Mà bà thấy mày cũng đâu đến nỗi nào. Thôi ráng mà kiếm đứa con gái nào cho tử tế. Tơ tưởng đến bọn này làm gì, hỏng cả đời đấy con ạ”

Tôi nghe thế thì tiu nghỉu. Vậy là công toi rồi. Chả biết ai là người bắn tin cho tôi ngôi nhà này. Nhưng giờ chả biết chủ nhà là ai thì cũng bằng hoà. Thế là vụ việc lại đi vào bế tắc mất.
Nhưng lúc đó tôi chợt nghĩ: Đâu phải mình không biết chủ nhà là ai. Bà bán nước chả nói bọn trong đó là cave còn gì. Cave… cave …
Đến đây mình chợt nhớ đến buổi đầu tiên gặp em Hà. Chả phải ngay lúc đó tôi đã thấy em Hà có vẻ gì đó giống team gõ của em Nhung sao. Cái cách ăn mặc, rồi đốp chat chửi bới lão Quảng. Không phải gõ thì chắc hẳn là cave rồi.

Mà đã là gõ thì phải nhờ đến em Nhung thôi. Dù là mong manh, nhưng tôi vẫn nghĩ, cùng dân trong nghề. Chắc các em ấy sẽ biết thông tin về nhau. Hơn nữa thì Nhung nó cũng đã từng có số có má trong cái nghề này nữa.
Bởi vậy, tôi liền bấm số gọi cho Nhung. Chuông vừa đổ là em nó đã bắt máy: “Đm. Sao lâu lắm rồi không thấy liên lạc gì với em. Anh phũ vai lol”
Tôi cười: “Em giờ chồng con rồi, anh liên hệ với em làm gì. Chồng em nó biết nó phang cho thì bỏ bố”

Nhung nó vẫn xa xả: “Đm, chồng con đéo gì anh ơi. Anh dạo này không để ý mạng mẽo gì à. Trên youtube có cái clip em đánh ghen nổi tiếng thế mà anh không biết à”
Tôi ngạc nhiên: “Thật không đấy ? Sao anh không biết gì ? Thế dạo này em ở chỗ nào ? Anh chạy qua, muốn nhờ em tí việc”.

Nhung nó ngập ngừng : “Anh gặp em bây giờ thì … Nhưng thôi kệ, lâu lâu anh em chưa gặp nhau rồi. Anh qua nhà em đi, em vẫn ở đấy thôi”.

 

 

 

… to be continued …

Hãy theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện tai website www.thamtuchuyennghiep.com

Công ty thám tử Yuki – Thương hiệu thám tử hàng đầu tại Sài Gòn

Hotline 1900 0002