Thám tử và thu nợ (phần 13)

Thám tử và thu nợ (phần 13)

Chapter 13

   Lại nói, sau khi hạ lệnh cho mấy thanh niên đa cấp ở lại. Em Hà quay lưng đi luôn, chả nói năng gì đến mình. Coi tôi như không có ở đấy, còn không bằng cả mấy thằng đa cấp. Cay cú vl.
Mà lão Quảng cũng chả thèm nhìn tôi.  Chắc lão ấy nghĩ mình cũng là một thằng trong bọn đa cấp. Ây dà, làm bao năm, lần đầu tiên tôi  bị coi thường rẻ rúng đến vậy.  Vốn tự ái cao ngút trời, tôi cũng quay lưng, xăm xăm đi về luôn. (đù má, chả ai thèm chào mình, cả mấy thằng đa cấp cũng ko luôn)…

   Về đến nhà, thám tử tôi lại gọi cho em Vân liên tục. Nhưng em ấy nhất quyết không bắt máy hay trả lời gì cả. Thực sự lúc đó tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Mình làm thám tử, việc khó thế nào cũng sẽ tìm cách giải quyết. Càng khó càng thích.  Nhưng tôi không chấp nhận được việc khách hàng coi thường. Coi mình như thằng làm thuê, bảo gì phải nghe nấy …

Thám tử và thu nợ 13

Như trường hợp này, tôi chỉ muốn trả lại ngay tiền và không làm gì nữa. Mà gọi mãi cái Vân nó không chịu nghe máy. Đã bực lại càng bực thêm.  Đến cả buổi, khi đã nguôi nguôi, tôi  ngồi sắp xếp lại sự việc. Càng nghĩ càng thấy kỳ quái.  Từ việc 3 thằng cốt đột tự nhiên xuất hiện và tự nhiên biến mất. Đến cái nhìn kỳ lạ của lão Quảng với em Hà. Rồi việc em Vân đột nhiên biến mất không liên lạc được. …

Tôi như rơi vào mê hồn trận, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao. Và đặc biệt hơn cả. Là em Kiều lẫn em Vân đều trả cho tôi một khoản tiền không nhỏ. Em Kiều thì trả cho công ty. Em Vân thì trả cho cá nhân thám tử tôi. Nhưng lúc đó cũng phải mấy tuần rồi mà tôi chưa làm gì cả. (chính xác là chưa làm được gì cả). Em Vân thì không nói, riêng vợ chồng em Kiều cũng chả thấy động tĩnh gì. Chỉ thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi về tình hình em Vân thôi. Chả thấy đả động gì đến em Uyên và khoản nợ 20 tỷ cả.

   Vậy rốt cục thì vợ chồng, chị em nhà này muốn gì ở tôi… Nghĩ một hồi, đau hết cả đầu mà không ra được nên tôi kệ cm nó đấy. Tập trung vào những việc khác. Cơ mà mình kệ nó nhưng nó éo kệ mình. Vừa lôi được cái hợp đồng ra soạn thì điện thoại rung, em Kiều nhắn tin. “Tối anh có rảnh không, qua nhà em trao đổi công việc”. Em này thiêng thế, vừa nghĩ đến phát đã xuất hiện rồi. Tôi thì quả thực đang đau đầu chỗ em Vân nên cũng chẳng muốn gặp Kiều làm gì. Có điều công ty nhận tiền rồi, từ chối làm sao được. Mình đành phải nhắn lại: “Ok, 8h mình qua”.

Đúng 8h tối, tôi nhấn chuông cửa nhà Kiều.
Vẫn với cái váy ngủ không thể mát mẻ hơ.  Kiều cười tươi, mở cửa đón tôi. Tôi thì mặc dù sau khi chia tay Thủy Ngân thì đã tu luyện gần thành chính quả. Nhưng gặp những tình huống bất đắc dĩ như này.  Không khỏi len lén nhìn bộ ngực to tròn, trắng bóc.  Ẩn hiện sau chiếc váy ngủ mỏng tang của Kiều.
Len lén thôi, bởi tôi đoán đợi mình trong nhà lại là thằng cha Hải cao to đen hôi.
Ơ thế mà không phải, Bươc vào mình thấy phòng khách trống trơn. Không thấy ku Hải đâu cả.

Thấy mình ngó nghiên láo liên, Kiều cười hỏi: Anh muốn đi vệ sinh à.
Tôi ngượng ngùng đáp: À … mình không thấy Hải đâu.
Kiều nói: Anh Hải đang trong Đà Nẵng, đâu có ở ngoài này đâu mà anh tìm.
Nghe thế tôi cũng thấy hơi kỳ. Nếu như bình thường thì Kiều phải hẹn mình ở quán café. Chứ ai hẹn đến nhà riêng có 2 người như này. Mà giả dụ có hẹn đến nhà thì cũng phải ăn mặc kín đáo chút.  Đằng này 1 đàn ông 1 đàn bà, cô nam quả nữ trong phòng.  Nó lại mặc như không mặc, thế có giết người không chứ. Ông trời có vẻ luôn muốn thử thách bản lĩnh của tôi. Hết em Nhung, đến Vi, … giờ là Kiều. Con người tôi bằng xương thịt chứ có phải gỗ đá đâu.

… to be continued …

Hãy theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện tai website www.thamtuchuyennghiep.com

Công ty thám tử Yuki – Thương hiệu thám tử hàng đầu tại Sài Gòn

Hotline 1900 0002