Đừng là cả thế giới của nhau phần cuối
Mới qua tết xong, trúng ngay đợt không khí lạnh tràn về. Quá vội vàng mà tôi không mang đủ áo ấm, xuống sân bay mà tôi thấy hơi lạnh. Hỏi Hằng địa chỉ rồi tôi trú lại một khách sạn gần phòng trọ của Hạnh. Sau khi bịt khẩu trang và đội mũ lưỡi trai lên tôi quyết định đi bộ xung quanh. Làm quen với địa hình khu này, chủ yếu là nhận biết phòng của Hạnh.
Sáng hôm sau tôi đi thuê một chiếc xe máy để tiện di chuyển. Quen sống trong Sài Gòn rồi nên việc chạy xe trong trời lạnh khá cóng tay. Tôi nhờ Hằng mượn thẻ sinh viên của bạn cho tôi vào trường để tiện theo dõi Hạnh. Hôm nay Hạnh đi học bình thường, nhưng đến trưa thì có 1 thanh niên đến đón. Chạy SH 150 màu đen, chắc là thằng mà Hằng đã nói với tôi rồi. Nhìn thấy Hạnh ôm cứng vào eo thằng kia thì tôi biết lần này có biến căng rồi.
Hạnh về phòng thay đồ, nhìn đúng chất dân chơi. Tóc nhuộm vàng, xù lên như mới bị điện giật. Áo thun hở rốn còn rách ở vài nơi. Chiếc khuyên tai to tướng lúc lắc. Quần bò rách như lưới đánh cá phối với chiếc bốt cao. Khoác lên một cái áo lông màu trắng. Nhìn mà không nhận ra đây là con bé Hạnh mà tôi từng biết. Hai đứa nó đi ăn uống dưới phố cổ, đi cà phê khu hồ Hoàn Kiếm. Đến tối chúng nó tới vũ trường gần cái New Century ngày trước. Tôi không vào theo mà kiếm một quán cóc ven đường ngồi đợi. Sau khoảng 40 phút không thấy đi ra, tôi đi ăn tối. Cái đám con giời này mà vô đó thì phải 1 2 giờ mới ra.
Tới gần 1h đêm thì 2 người đó xuất hiện, cái dáng đi lất lểu như người say. Ghé qua tiệm thuốc mua thứ gì đó. Sau đó phóng thẳng về một khách sạn ở khu đèn đỏ đường TDH. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, Cái Hạnh đã phản bội. Nó đã bị cuốn vào những phù phiếm xa hoa của đất Hà thành. Nó đã đánh mất bản thân trong những cuộc vui thâu đêm như thế. Nó không còn nhớ rằng nơi quê nhà xa kia có người chồng hết mực yêu thương. Không còn nhớ đến đứa con mới chập chững biết đi và đang mong chờ mẹ về.
Tôi về phòng khách sạn với miên man bao suy nghĩ. Khói thuốc bay bay làm tôi tỉnh táo hơn. Nhìn anbum hình trong điện thoại mà tôi thấy buồn cho thằng Cường. Liệu biết tin này nó có bực tức mà làm điều gì dại dột không. Cả thế giới của nó đã phản bội, đã quay lưng mà. Tôi nghĩ lung lắm, có lẽ sẽ thử cho con Hạnh một cơ hội để quay lại. Có khi nó cũng không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân với Cường.
Sáng sau tôi gọi điện nói mình mới ra Hà Nội, muốn hẹn cái Hạnh ra ngoài gặp. Tôi cũng chưa đả động gì tới vấn đề kia. Gặp lại Hạnh ở quán café gần chỗ trọ, hôm nay nó ăn mặc rất khác. Trông có vẻ đơn giản hơn, tóc buộc gọn lại, áo giữ ấm, quần jean. Ban đầu tôi hỏi về học tập như thế nào ? Hạnh nói vẫn khá tốt chưa rớt môn. Sau một hồi nói chuyện thì tôi hỏi nó về tình cảm với thằng Cường dạo này như thế nào ? Có hay về thăm bé Su không ? Trông nó hơi mất tự nhiên, mắt nhìn xuống chân. Rồi đáp rằng “ bọn em vẫn rất tốt, em vẫn hay video call về nói chuyện với con mà”.
Tôi hừ lên một tiếng gằn giọng nói “em đang nói dối” rồi đưa tập hình tôi chụp được hôm qua lên bàn. Con Hạnh sững sờ nhìn mấy tấm hình, sau một hồi nó mới hỏi sao tôi có hình này. Có phải tôi theo dõi nó không ?
Điều đó không quan trọng, cái cần là bây giờ em muốn như nào ? Em muốn tiếp tục với thằng kia hay là quay lại với gia đình ? Tôi muốn cho nó cơ hội để tự nói rõ với thằng Cường. Nhưng dường như nó dấn thân vào chốn ăn chơi khá sâu. Dục vọng đã che mờ đi lí trí nó rồi. Nó quyết định làm con thiêu thân lao vào những cuộc chơi nơi thành đô hoa lệ. Sau đó tôi về quê gặp Cường và nói lại mọi chuyện cho nó nghe. Ai nói rằng đàn ông không khóc, chẳng qua là chưa đủ đau đớn mà thôi. Nhìn đứa em mình coi như ruột thịt khóc lóc mà lòng tôi đau lắm.
Phải chăng phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ như vậy ? Rồi tương lai con bé Su sẽ thế nào khi bố mẹ nó li hôn ?? Rồi gia đình hai bên biết chuyện, gọi con Hạnh về và chỉ trích nhiều lắm. Nhưng tất cả đều không lọt vô tai nó, nó quyết chấm dứt rồi bỏ xuống Hà Nội. Cũng may đợt này có cái Hằng hay về chơi với bé Su nên nó không quấy mấy. Sau khoảng 2 tháng thì 2 đứa nó li hôn, thằng Cường nuôi bé Su.
